Tìm cách cứu lấy ác ma bị nữ chính vứt bỏ chap 1

  -  

Thật không dễ dàng gì để chấp nhận sự thật rằng tôi đã từng chết đi. Nhưng những ký ức từ kiếp trước của tôi đã ùa về.

Bạn đang xem: Tìm cách cứu lấy ác ma bị nữ chính vứt bỏ chap 1

“Con nhóc hổn xược! Nếu không phải vì mày thì cuộc sống của tao đã không bị hủy hoại!”Tôi bịt tai lại.Đôi mắt ngây thơ liền biến thành ánh mắt giận dữ. Ông ta đang la mắng ai trong những năm tháng thơ ấu của tôi vậy chứ? Thật không có một ký ức nào trong quá khứ mà có thể khiến tôi cảm thấy dễ chịu được cả.Loại người cha gì mà lại bảo con gái mình đi móc túi người khác và đi ăn xin chỉ vì ông ta không có bất kỳ thứ gì thế cơ chứ? Ngay sau khi tôi hồi phục những ký ức từ quá khứ của mình, tôi chỉ muốn đánh vào bụng của Demion nhưng với đôi tay nhỏ bé của tôi thì thật vô dụng. Bị mắc kẹt trong cơ thể của một đứa trẻ, mọi lựa chọn của tôi đều bị hạn chế. Tôi quyết định án binh bất động trong một tháng.Tôi cảm thấy mình hệt như một con bù nhìn trên cánh đồng trống không. Con bù nhìn ngu ngốc chỉ đứng đó với cánh ta đang dang rộng ra ngay cả khi bị chim sẻ mổ vào. Chỉ cần đứng ở đây là bị chửi rủa. Chỉ cần đứng ở đó là bị la mắng. Khi ông ta định đánh tôi sau khi bị thua bạc, tôi đã bỏ trốn.Sau hơn một tháng, tôi nhận ra mình đang ở đâu. Tôi đã ở trong ‘Chiếc hộp ngẫu nhiên’, là cuốn sách mà tôi đã từng đọc trên một chuyến bay nhàm chán. Siel là đứa trẻ xuất thân từ một khu ổ chuột và là người mà chỉ đóng một vai trò nhỏ và tên của cô không bao giờ được nhắc đến trong cuốn sách gốc. Không có gì đáng ngạc nhiên khi tôi phải mất một thời gian dài để nhận ra nơi này ngay cả khi tôi đã hồi phục được ký ức từ kiếp trước.Dường như không một ai quan tâm đến việc giúp đỡ tôi. Nhưng tôi đã có một kế hoạch cho một cuộc tẩu thoát. Tôi lén lấy trộm từ Demion từng chút một. Tôi đã dành dụm được một số tiền mà tôi đã kiếm được từ việc làm những việc lặt vặt dưới một cái hộp thiếc. Thêm vào đó, tôi cũng kiếm được một khoản tiền khá lớn từ việc giao nguyên liệu cho ông già ở tiệm bánh. Ông chính là người đã động lòng thương xót tôi. Nó chỉ vừa đủ để có được một bữa ăn ngon nhưng tôi đã quyết định tiết kiệm chúng.Tôi đã tiêu hết tất cả số tiền mà tôi đã kiếm được một cách rất chua xót chỉ để gửi một bức thư cho hoàng gia.Tôi cẩn thận ra ngoài vào sáng sớm và trên đường trở về. Hôm đó, Demion đã đe dọa tôi bằng một chai rượu như thường lệ. Đập vào mắt ông ta là thứ ánh sáng chói rực trong buổi chiều.“Chúa ơi, khó chịu quá đi.”Demion với thân hình gầy gò và đôi mắt ông ta thì mở to một cách đầy giận dữ.Đôi mắt ông đang nói, sao mày dám?“Mày! Cái nhìn đó trên vẻ mặt của mày là sao đây? Mày có biết tao là ai không?”“Vâng, nghe nói ông là quản gia của Nam tước. Vậy thì đã sao? Ông đã bị sa thải rồi.”Tôi nhìn ông ta như thể tôi không có hứng thú với bất cứ điều gì.Tôi hiểu rằng ông ta là cha đẻ của Siel, nhưng ai quan tâm chứ? Người đàn bà từng sống chung với Demion đã nói với tôi rằng khi còn trẻ ngoại hình của ông ta rất nổi bật nhưng đó thực sự không phải là việc của tôi.“Này ông già, ông không ăn cắp tiền của Nam tước trong khi làm quản gia cho ngài ấy đấy chứ?”Demion nhìn tôi như một kẻ điên.

Có lẽ đúng là như vậy. Cô con gái từng là một bé gái ngoan ngoãn đã luôn miệng nói rằng “Con xin lỗi cha ạ” nhưng bây giờ lúc nào cũng hỏi ông “Ông đã không ăn cắp tiền à?”

Làm sao tôi biết?

Chà, tôi đã nghe câu chuyện đó mỗi ngày đến nỗi đau cả tai.

Từ “Quay trở về lúc ấy, tao đã từng là chàng trai này…” với những câu chuyện kể rằng ông ta đã ăn cắp tiền của Nam tước, Demion kể hết đủ thứ chuyện mỗi khi ông ta say.“Ha, cô phù thủy nhỏ…”

“Nhìn cái gã này lại chửi rủa một lần nữa kia kìa.”

Tôi nhìn ông với vẻ khinh bỉ

“Ông mới nhỏ ấy!”

Ông ta giơ tay đánh tôi. Tôi liền mắng lại ông.

“Không! Ông điên rồi à? Làm sao ông có thể đánh một cô bé như tôi được chứ?”

“Gì!”

Demion nhìn tôi sững sờ như thể tôi thực sự bị điên vậy.

Tôi,một cô bé với thân hình nhỏ con và yếu ớt, không có gì mà bản thân tôi có thể tin tưởng được cả. Nhưng làm sao mà tôi lại có thể lấy đủ can đảm để làm những việc tôi đang làm đây chứ? Đột nhiên âm thanh loảng xoảng của bộ áo giáp đến gần và tôi đưa mắt nhìn về phía nó. Demion cũng ngừng tranh cãi và quay đầu về phía âm thanh đang phát ra.

“Là ông ta, thưa Nam tước Dolin.”

Ông ta đang đứng ở đó với khuôn mặt ương ngạnh như bức tượng Moai. Ông ta là một trong những chư hầu của Bá tước Lines, người mà sở hữu vùng đất này. Danh hiệu Nam tước không có ý nghĩa nhiều đối với hoàng gia nhưng với những người bình thường, địa vị của họ nằm ngoài tầm với của chúng tôi.“À đúng rồi. Ngươi đây rồi, quản gia của ta!”

Khuôn mặt ông lập tức rạng rỡ với một nụ cười lớn. Con chó săn của Lenis. Ông ta mở rộng vòng tay của mình như thể là ông ta sắp ôm lấy Dolin vậy.

“Ngươi thậm chí còn sẵn sàng liếm chân ta và bây giờ ngươi lại dám ăn cắp tiền của ta ?! Ngươi thật là to gan!”

May mắn thay, tâm trí của Nam tước đã không mảy may quan tâm đến tôi. Tương tự với các cận vệ của mình. Nam tước Dolin không hề muốn làm hại một đứa trẻ mặc dù ngài ấy có tiếng là liều lĩnh. Ngài chỉ đơn giản là nhớ người quản gia đã chơi xấu sau lưng mình trong một thời gian dài. Khi Nam tước tiến về phía tôi, tôi theo bản năng giơ hai tay lên che mặt. Nhưng Nam tước đã nhanh hơn tôi một bước.

“Đây là phần thưởng cho cháu.”

Nam tước cười khúc khích và ném cho tôi một cái túi chứa đầy một vài đồng tiền vàng.

Xem thêm: Cách Làm Sạch Ghế Sofa Vải Bố Nhanh Chóng Tại Nhà, Mẹo Vệ Sinh Ghế Sofa Tại Nhà Hiệu Quả

“Mày đúng là một con điếm hèn mọn…”“So với sự ngu ngốc của ngươi, cô bé khá là thông minh đấy. Chậc chậc. Thật là một người cha đáng xấu hổ.”

Tôi nhanh chóng quan sát xung quanh. Tôi cúi đầu chào Nam tước và rời khỏi ngôi nhà và vẫn không bao giờ quay đầu lại.

“Này ông già, đừng tự đối xử với cuộc sống của mình như thế.”

Tôi đã không quên nhìn chằm chằm vào ông ta với sự coi thường trước khi rời đi.

Tôi đã rời khỏi khu ổ chuột với sự may mắn nhưng thực tế thật khắc nghiệt.

Tôi đã bị lừa trong khi đổi tiền vàng thành tiền bạc. Thật ra, đó không phải là một trò lừa đảo mà giống như bị cướp vậy. Mọi người luôn cố gắng tìm cách lừa đảo tôi ở bất cứ nơi nào tôi đi đến. Tôi biết giá cả thị trường nhưng mọi người lại đối xử với tôi như một đứa trẻ. Thậm chí, họ còn cáo buộc tôi ăn cắp tiền của hoàng gia và đe dọa sẽ báo cáo tôi với lính canh.

Tôi đã phải cắn lấy tay thương nhân, cái kẻ mà đang cố lấy cắp tiền của tôi trước khi tôi trốn thoát. Tỉnh lại như khi còn là một đứa trẻ từ khu ổ chuột không phải là một nhiệm vụ dễ dàng gì. Ngay cả việc trao đổi tiền cũng là một rắc rối.

Tôi nghĩ rằng nó sẽ là một làn gió thoảng qua, cứ đinh ninh nghĩ rằng tôi sẽ may mắn kết thúc nó với một người nào đó từ hoàng gia với tư cách là người giám hộ của tôi… Ai mà nghĩ rằng tôi sẽ sống một cuộc đời còn khắc nghiệt hơn cả kiếp trước cơ chứ?‘Tôi thậm chí còn chẳng thể sử dụng được ma pháp và thật dơ bẩn khi tôi trông hệt như một con nhóc sống trong khu ổ chuột trên mọi góc nhìn như vậy’Mái tóc màu xanh da trời của tôi giống như rơm khô và những vết sẫm màu xuất hiện ở khắp mặt tôi.

Đôi mắt màu lục lam của tôi tối như người đã chết, chúng chẳng còn lấp lánh như đã từng nữa. Chiếc váy một mảnh cũ nhờn của tôi có vẻ trông như là một miếng giẻ rách không dùng được nữa. Nam tước đã hào phóng hơn cả mong đợi. Tuy nhiên, trên đời này lại có rất nhiều người có ý định hiểm ác luôn tìm mọi cách bóc lột tiền của một đứa trẻ.

‘Tôi đã trải qua rất nhiều điều.’

Haha, wow.

Nếu không phải quản gia của cung điện Công tước đã đón tôi khi tôi mười ba tuổi, thì bây giờ có lẽ tôi đã chết mất rồi.

“Ít nhất không phải tất cả mọi người đều xấu xa.”

Đó là Marian, quản gia cung điện của Công tước Eckart, người đã cứu tôi khỏi cái chết dần chết mòn trên đường phố. Bà ấy nói với tôi rằng tôi đã bị xe ngựa đụng trong khi tôi đang đi bộ trong sự thờ thẫn sau khi bị mất tất cả số tiền mà tôi đã kiếm được từ Nam tước. Tôi quá yếu ớt và bị thương nặng để có thể nhớ lại vụ việc đó.Người quản gia có trái tim ấm áp nói với tôi rằng bà ấy đã đưa tôi vào cung điện của Công tước. Với sự hào phóng của Marian, tôi bắt đầu làm việc như một người giúp việc tập sự ở tuổi mười ba. Các đồng nghiệp đều bằng tuổi tôi nên tôi cũng không còn gọi là quá nhỏ nữa.

Bốn năm đã trôi qua kể từ khi tôi đến cung điện.

“Siel, dạo này con thế nào rồi ?”

“Vâng, thưa bà?”

“Con đã có chút lo lắng rồi. Con lại không tự mình làm mọi việc nữa rồi, đúng chứ ?”

“Không, hoàn toàn không đâu ạ. Những người khác cũng đang làm việc chăm chỉ.”

“Chà, nếu đó là trường hợp…”

Marian hỏi khi bà ấy đến gần tôi. Bà ấy trông hơi nhợt nhạt hơn bình thường. Bà đang nghỉ ngơi sau khi mắc phải một căn bệnh hiếm gặp. Nhưng dường như bà ấy đã trở lại trên đôi chân của mình vì chuyến viếng thăm sắp tới của Thánh Nữ. Marian thì khỏe mạnh và hoạt bát như vài năm trước đây nhưng bà ấy lại trông quá gầy gò.Marian nở một nụ cười ấm áp và rời đi để nói chuyện với quản gia.

Xem thêm: Cách Mở Khóa Wifi Cho Laptop, Cách Hack Mật Khẩu Pass Wifi Cho Máy Tính Laptop

‘Phải làm việc, làm việc!’

Tôi bắt đầu dọn dẹp lại ở bất cứ nơi nào tôi dừng chân. Nếu có một cái gì đó thay đổi trong tôi, nó sẽ là mục tiêu của tôi. Tôi muốn trở thành một người giúp việc chuyên nghiệp và không chỉ là một người học việc. Thật lòng mà nói thì người giúp việc không phải là một công việc tôi muốn mà tôi chỉ muốn mình là một người phụ nữ hiện đại, dù sao tôi cũng khá hài lòng với điều này. Trừ khi tôi có thể hoàn hảo về mọi mặt như Riena. Tôi là một cô gái không được ai biết đến, chỉ đóng một vai trò nhỏ và tôi cần một cách để có thể tồn tại. Trở thành người giúp việc của nhân vật phản diện và nhân vật phụ Perse Eckart không cho bạn nhiều lựa chọn. Nghĩ lại thì, có một số câu chuyện tôi đã nghe về Công tướcTừ quẳng một tên sát nhân giết người hàng loạt cho con quái vật đến việc thậm chí còn chẳng thèm có biểu cảm gì sau khi bị mũi tên tẩm độc bắn trúng cho đến việc thiếu suy xét chặt đầu kẻ thù của mìnhTôi cũng từng nghe nói ngài ấy đã thiến một người của hoàng gia, người đó đã cố lạm dụng tình dục với một trong những người giúp việc của ngài. Ngài đã trả thù gấp ba lần,điều này cũng chẳng còn xa lạ với tính cách ngài ấy. Thậm chí còn có nhiều câu chuyện khác về ngài ấy. Tại thời điểm này, sẽ không lạ nếu có những tin đồn lan truyền là coi ngài như một vị anh hùng.Có lẽ chính vẻ ngoài đáng sợ và những hình phạt tàn nhẫn của ngài ấy đã khiến Perse nổi tiếng với những biệt danh như Quỷ dữ của xứ Gibril, ngài nổi tiếng là một nhân vật phản diện vì sự khát máu và tàn sát đến điên cuồng. Tuy nhiên, người cai quản cung điện này và nhân vật phản diện xấu xa Perse là một chủ nhân vĩ đại trái lại với những gì mà mọi người suy nghĩ.